Tinh thần lạc quan của sư phụ dạy võ là 1 niềm cảm hứng vô tận trong lòng học trò

Năm 2003, khi còn là sinh viên UEH, chúng tôi ráo riết chuẩn bị cho giải Taewondo cấp trường, khi đó tôi nặng 65 kg buộc phải thi đấu ở hạng cân cao nhất. Người bạn tập luyện chung với tôi và cũng là đối thủ khá nặng kg của tôi cao hơn tôi cả cái đầu, tôi chỉ cao 1.68 m nên tôi đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ đá trúng được cái đầu nếu phải thi đấu với anh ta. Và trong đầu tôi luôn tự nhủ là tôi sẽ thua thôi. Thua thôi, thua thôi, không thể thắng được.

Lá thăm định mệnh đã an bài cho tôi đấu với anh ta. Tôi đại diện cho đội tuyển Khoa Thống Kê Toán Tin Học quản lý (liên minh), và điều mà ít ai ngờ tới là tôi đã chiến thắng trong trận đấu không cân sức về chiều cao. Mặc dù lùn hơn nhưng tôi đã kịp móc giò lái làm rớt cái mũ của bạn mình. Năm đó tôi được huy chương đồng.

22 năm sau gặp lại thầy dạy võ của mình năm xưa, thầy vẫn là thầy, và giờ thì tôi đã trở thành đồng nghiệp của thầy rồi. Thầy tiếp tục dạy tôi tinh thần và ý chí của con nhà võ, đó chính là không được bỏ cuộc, phải chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

Trận đấu năm xưa dù đã đi vào dĩ vãng nhưng nó dạy con người ta phải có ý chí để vượt qua những khó khăn, dù bạn không cao nhưng bạn vẫn có thể đá giò lái vào đầu của người cao hơn bạn.

Đó chính là bản lĩnh của nhà vô địch, và thực sự năm đó tôi đã vô địch trong lòng chính thôi

Nguyễn Phương Nam